LIỄU HOA PHI

Tác giả :  Nam Phong Ca

Thể loại : Đam mỹ, xuyên không, cổ trang, cung đình, 1×1, HE

Chuyển ngữ : CCP

 Chương ba chín

liễu hoa phi 39.1

Niên Hoa mang theo đám thủ hạ tới cứu người, sau khi nhã nhặn từ chối lời mời “cùng cỡi một ngựa” chứa ngàn vạn nhu tình của Tô tướng quân, tỏ ý sẽ tự đi theo phía sau nhân mã của Tô tướng quân cùng trở về doanh. Đương nhiên dùng tu vi nội lực hiện tại, chuyện hắn có thể duy trì tư thái cao nhân phiêu dật là không hề nói chơi.

Vừa vào đến doanh địa liền chứng kiến một nam nhân đang cùng bọn lính giằng co giương cung bạt kiếm, Tô Duy giao ngựa cho bộ hạ, đi qua xem tình huống. Niên Hoa cũng tiến lại gần, vừa nhìn liền thấy Trình Tử Hàm chưng ra khuôn mặt tiểu bạch kiểm ở đó cùng mấy người kia trừng nhau. Niên Hoa cuống quít đem người kia kéo qua, hướng Tô Duy cười một cái nói: “Đây là bằng hữu của ta. Có nhiều đắc tội, thông cảm thông cảm.”

Trình Tử Hàm lại giương đôi mắt hoa đào một phen cao thấp đánh giá Tô Duy đứng phía trước, mục quang nhìn thế nào cũng không thân thiện. Tô Duy cũng nhìn nhìn Trình Tử Hàm, dáng người thon dài mảnh mai, mặt mày tuấn tú, cười nhẹ gật đầu.

Niên Hoa trong nội tâm đã quá hiểu rõ biểu tình này của Tô Duy, tiếu dung yên tâm cùng hài lòng kia thấy thế nào cũng có thâm ý khác.

Cười thành như vậy là ý tứ gì?! Chẳng lẽ cho rằng Tử Hàm thoạt nhìn cùng một style giống mình, so ra sẽ không có khả năng cạnh tranh với hắn? Không nói đến Niên Hoa hiện nay miễn miễn cưỡng cưỡng cũng có thể coi là thiên hạ đệ nhất tại giang hồ, là cấp bậc đặc biệt độc cô cầu bại muốn đi ngang về dọc thế nào chẳng được, chỉ cần hắn có gan lớn dám bước lên con đường đế vương thì không một ai có thể ngăn cản, chính là bản thân đã rơi vào ma chưởng của Tiên Võng lãng tình quán và Tấn Giang văn, không cẩn thận ba chúng ta đều là thụ, ai cũng trốn không thoát khỏi mệnh bị áp!

Niên Hoa trong nội tâm âm u nghĩ, trên mặt lại tự nhiên muốn bày ra một bộ khiêm khiêm hữu lễ thành thục ổn trọng,  hướng Tô Duy liền ôm quyền, lạnh nhạt cười nói: “Tướng quân, chúng ta trước tiến vào doanh trướng thảo luận vài lời.”

Tô Duy nhẹ gật đầu, vẫy lui mọi người, mang theo bọn Niên Hoa vào doanh.

Niên Hoa đi theo phía sau bất đắc dĩ thấp giọng nói với Trình Tử Hàm: “Ngươi làm sao vậy? Không phải đã dặn nói với người ta là chúng ta tới giúp Tô tướng quân, mặc kệ bọn họ đem ngươi tạm thời giam giữ cũng tốt ngăn ở bên ngoài cũng tốt, tổng có thể bảo vệ ngươi an toàn. Ngươi sao lại chống đối bọn họ vậy?!”

Trình Tử Hàm hừ lạnh một tiếng, quay đầu không để ý tới. Niên Hoa nhìn hắn mím mím môi, phồng hai bên má, mà cảm thấy phần mi gian đau nhức.

“Cứ tỏ thái độ đấy, ta sớm muộn gì cũng bị ngươi làm cho tức giận mà già sớm.”

Sau nửa ngày Trình Tử Hàm đột nhiên mở miệng hỏi: “Tô tướng quân kia cũng biết ngươi đã từng là “đồ” của Nguyên Mục Thiên?”

“Cái gì?” Niên Hoa không hiểu ra sao, nghĩ nghĩ liền đen mặt, “Ngươi đang nghĩ cái quái gì chứ?”

“Hắn có ý với ngươi, ngươi tốt nhất cẩn thận một chút.” Trình Tử Hàm hừ lạnh một tiếng.

“Chẳng phải ngươi cũng có ý đồ với ta sao, ta nên đề phòng ngươi mới đúng.” Niên Hoa tức giận đáp trả.

Trình Tử Hàm đột nhiên dừng bước, mọi người không hiểu gì nên đều ngừng lại nhìn hai người.

“Xảy ra chuyện gì?” Tô Duy quay đầu lại nhìn nhìn, cười hỏi.

Trình Tử Hàm nhìn Niên Hoa, mở miệng nói: “Ta vừa rồi bị thương, hiện tại vô cùng đau đớn.”

Niên Hoa nghe thấy khẩu khí này liền mềm nhũn, vội vàng tiến lên xem xét: “Bị thương ở đâu? Nhanh để ta nhìn xem. Sao không nói sớm a.”

Kéo tay áo lên liền chứng kiến phía dưới cánh tay có một đạo vết thương rộng chừng năm ngón tay, vẫn còn đang ồ ồ chảy máu. Niên Hoa bề bộn điểm huyệt đạo cầm máu cho hắn, Trình Tử Hàm trên mặt tái đi, ngập ngừng nói: “Đau.”

Niên Hoa đỡ lấy Trình Tử Hàm mềm tựa ở trên người mình, quay đầu lại hướng Tô Duy nói: “Tô tướng quân, có thể cho chúng ta mượn trước một lều trướng không, bằng hữu của ta không có nội lực, ta nghĩ trước phải chăm sóc miệng vết thương của hắn đã. Làm phiền ngươi.”

Tô Duy nhẹ gật đầu, nói: “Tới trướng của ta đi.” Lại phân phó phía dưới chuẩn bị tốt thuốc trị thương, nước ấm, liền dẫn người hướng về doanh trướng của mình.

liễu hoa phi 39.2 

Ba người bước vào trong trướng của Tô Duy, Tô Duy châm đèn, để Trình Tử Hàm ngồi trên giường. Không bao lâu đại phu trong quân tiến vào, hướng Tô Duy thi lễ một cái, liền đến trước giường băng bó miệng vết thương cho Trình Tử Hàm.

Niên Hoa đứng nhìn ở phía sau đại phu, Trình Tử Hàm lúc này ngược lại không rên một tiếng, diện vô biểu tình giống như đây không phải là cánh tay của hắn. Tô Duy cảm thấy vô sự, liền kéo Niên Hoa đến một bên, đưa tay sờ sờ toái phát dán trên gò má Niên Hoa, Niên Hoa trốn cũng không được, không né cũng không phải, thân thể cứng đờ, chỉ có thể đối Tô Duy xấu hổ cười cười.

Tô Duy không chú ý tới Niên Hoa mất tự nhiên, thở dài cười nói: “Niên Hoa, ngươi cuối cùng cũng trở về bên cạnh ta. Lúc trước Trần Chính nói ngươi cố ý rời đi, ta tuy tưởng niệm, nhưng không đi tìm ngươi, thầm nghĩ ngươi thuận ý là tốt rồi. Ta thật không ngờ ngươi còn có thể trở về tìm ta.”

Niên Hoa gãi gãi gò má, âm thầm thở dài, ta cũng không phải là vì ngươi mà về nha…… Còn chưa nghĩ ra phải mở miệng thế nào, Tô Duy lại nói: “Ngươi đã trở lại, đồ đạc của ngươi liền phải trả cho ngươi .”

“Thứ nào?” Niên Hoa hiếu kỳ hỏi, hắn cũng không nhớ rõ mình đã đánh rơi vật gì.

Tô Duy xoay người đến trong góc ôm ra một đoàn gì đó, giơ lên trước mặt Niên Hoa cười nói: “Cho ngươi, tiểu Bạch Bạch của ngươi.”

“……” Tiểu Bạch Bạch?! Niên Hoa nhìn con thỏ ngốc vô cùng mập, bị người ta ôm tới trong tay vẫn còn ngủ được đến trời đất đen kịt, cuối cùng nhớ ra rồi, cái con thỏ mà từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới, từ danh đến họ đều khiến hắn nhớ đến những chuyện xưa không thể nào chịu nổi……

Trong đầu Niên Hoa đang nghĩ xem nên hấp hay nướng, rán hay luộc cục thịt lớn này để hủy thi diệt tích thì con thỏ đột nhiên tỉnh lại, trừng đôi mắt tròn căng cùng Niên Hoa nhìn nhau một lát, rồi sau đó phấn khởi nhảy lên, nhảy vào trong ngực hắn. Niên Hoa vô ý thức thân thủ tiếp được, cái cục nằng nặng, ấm áp mềm mại trong ngực phẩy phẩy hai lỗ tai rồi cúi đầu nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Một lần này, Niên Hoa liền bị khuất phục. Quả nhiên, đã từng dùng toàn bộ thể xác và tinh thần yêu thích, cho dù hắn có thêm kinh nghiệm, đã thay đổi rất nhiều, yêu thích vẫn là yêu thích, không có biện pháp……

Niên Hoa hoài niệm sờ lên con thỏ trong ngực, đối Tô Duy nói: “Đa tạ Tô tướng quân giúp ta chiếu cố nó, ta còn tưởng rằng nó đã sớm biến thành thỏ nướng nguyên con rồi.”

Tô Duy cũng tiến lên, thân thủ đặt lên tay Niên Hoa, mang theo tay hắn nhu hòa vuốt ve con thỏ, khiến nó thoải mái đến run rẩy hai cái tai. Tô Duy thấp giọng cười nói: “Sao có thể? Nó là thứ duy nhất Niên Hoa lưu lại, ta đương nhiên phải hảo hảo quý trọng chiếu cố.”

Da đầu Niên Hoa căng chặt, trong nội tâm thầm nghĩ Tô tướng quân ngươi sao lại dùng ánh mắt hảo ba ba để nhìn một con thỏ béo như vậy chứ, đừng làm như một nhà ba người lâu ngày mới gặp lại a……

Bên này, hào khí giữa hai người dưới sự nỗ lực của Tô tướng quân càng ngày càng mập mờ, đột nhiên vài tiếng ho nhẹ vang lên, xua bớt đi không khí phấn hồng đang có xu thế lan rộng trong trướng. Niên Hoa quay đầu xem xét, đại phu đã đi từ lúc nào không biết, Trình Tử Hàm ngồi ở bên giường ngắm ngắm cánh tay quấn băng, sắc mặt dưới ánh đèn nhìn không quá tốt.

Niên Hoa cuống quít chạy đến bên cạnh Trình Tử Hàm, ân cần nói:“Tử Hàm, ngươi cảm giác thế nào? Còn đau không?”

Trình Tử Hàm lắc đầu, nhìn con thỏ trong ngực Niên Hoa, nhíu nhíu mày nói: “Nó là cái gì thế?”

“Ngươi là ai?!” Đồng thời Tô Duy cũng lớn tiếng lập tức hỏi lại.

“Ách……” Niên Hoa đột nhiên nhớ tới, tựa hồ Tô Duy có ấn tượng không tốt lắm với Trình Tử Hàm……

“Kẻ bất tài tên Trình Tử Hàm, Tô tướng quân, cửu ngưỡng đại danh, hạnh ngộ hạnh ngộ.” Trình Tử Hàm lại cười cười, lập tức tự giới thiệu.

“Nguyên lai là Tế Vương điện hạ nổi tiếng khắp Tiêu Quốc. Tại hạ ngưỡng mộ điện hạ đã lâu, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là tuấn tú lịch sự, khí chất bất phàm.” Tô Duy cũng cười đáp lễ.

Niên Hoa ở một bên nhìn nhìn hai người vừa nói dứt lời liền bắt đầu dùng ánh mắt giằng co, xoắn xuýt đám lông thỏ mà thở dài. Cần gì chứ? Tội gì ── Tử Hàm a, mấy cái răng nhỏ của ngươi có thể nghiến mạnh hơn được nữa không?! Tô tướng quân a, cái miệng nhỏ kia của ngươi có thể vặn vẹo thêm được nữa không?! Thà rằng hai người ra tay đánh nhau một trận cũng còn tốt hơn là đọ xem ánh mắt người nào nham hiểm cất dấu nhiều đao nhọn hơn a, Niên Hoa tối không biết ứng phó loại tình huống này thế nào.

“Hai người đều kính nhau đã lâu, vậy bắt tay làm bạn tốt.” Niên Hoa nhìn hai người càng ngày càng tăng khí thế giương cung bạt kiếm, nhảy vào giữa cười ha ha nói.

Trình Tử Hàm trước dời đi ánh mắt, ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Niên Hoa, lại lặp lại lời nói lúc trước:“Đây là thứ gì a.”

“Con thỏ.” Niên Hoa sờ mó tiểu thân thể mềm mại trong ngực thở dài.

“Ngươi để ta sờ nó một chút được không?!” Trình Tử Hàm liếc nhìn Niên Hoa, bàn tay không bị thương vô ý thức chơi đùa ngọc bội bên hông: “Lớn lên mập như vậy, ăn được rồi đi.”

“Tế Vương điện hạ nói đùa. Đây là lúc trước ta đưa cho Niên Hoa giải buồn khi hắn đi theo ta, lúc ta không thể cùng Niên Hoa thì khá tốt có tiểu đông tây này bồi hắn, Niên Hoa cũng rất yêu thích, đương nhiên không thể ăn.” Tô Duy đứng ở bên cạnh Niên Hoa cười nói.

Trình Tử Hàm cắn cắn môi nhìn Niên Hoa, ánh mắt không thể nói hết u oán.

Niên Hoa cảm giác da đầu mình lại tê rần, loại công lực nói chuyện bảy phần giả ba phần thực đến mức trơn tru này là học từ đâu a Tô Tướng quân……

Hai người bên kia lại bắt đầu dùng ánh mắt giằng co, Niên Hoa bất đắc dĩ thở dài, ho khan một tiếng khiến cho hai người chú ý, mới mở miệng nói: “Ta nói chính sự a, Tô tướng quân, lúc này chúng ta tới đây là bởi vì……”

Niên Hoa để ý khi hắn nói từ “Chúng ta” thì ánh mắt Tô Duy tối ám, cũng chỉ có thể âm thầm than ôi, làm bộ không phát hiện .

About Mộng Liên Đường

This is the dream that you'll never be able to wake up from.... Since you can't wake up from this dream, make another dream in this dream... Follow his shadow in another dream

Có một phản hồi »

  1. yamiryu735 nói:

    phụt, công/thụ giành thụ/công? tình tiết mới a =))))

  2. Niên Hoa với ai cũng hợp. 🙂

Chém Gió ...